viernes, 14 de agosto de 2015

LÊ THỊ MÂY [16.811] Poeta de Vietnam



Lê Thị Mây

El nombre real de Lê Thị Mây es Phạm Thị Tuyết Bông, nacida el 02.04.1949 en An Mo, Zhao Long, Trieu Phong, Quang Tri, Vietnam,  ahora vive en Thuy Truong, la ciudad de Hue. Fue miembro del Partido Partido Comunista de Vietnam y miembro de la Asociación de Escritores de Vietnam (desde 1982). Después de terminar la escuela secundaria, Le Thi  participó con jóvenes voluntarias contra los americanos en la guerra de Vietnam. Después de la liberación, trabajó como periodista desde 1970.

Ha publicado:

Những mùa trăng mong chờ (thơ, 1980); Tặng riêng một người (thơ, 1990); Một mình (thơ, 1990); Trăng trên cát (truyện ngắn, 1987); Giấc mơ thiếu phụ (thơ, 1996)...



Lo anhelado, temporadas iluminadas por la Luna

Tu carta habla de un regreso
Mientras la luna promete ascender.
En las alturas, las flores son fragantes,
Las nubes empiezan a lucir una tierna pasión.

La luna temprana se inclina al pasar.
Bombas sacuden la luna creciente,
Explotan el barco en la distancia
Entre verdes montañas rugosas.

Vuelves con tu morral,
Tierra y cielo se comprimen juntos.
Tiemblo con alegría
Como la luna ascendiendo al mediodía.

Juntos en la temporada de la luna,
Yo, joven como el cielo;
Tu abrazo, tan dulce,
Plena canción de cuna en los labios.

Mañana te despediré,
La luna agachada como las cabezas curvadas del grano.
Noche tras noche, miles de estrellas
Vierten fuego en el corazón.
Anhelo, estoy anhelando
La gracia lunar..., el rostro,
Cada mañana lleno, siguiéndote
Desciende al camino para combatir al enemigo.


Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena




Đám cỏ xanh

Đấy đám cỏ nơi ngả ba
em buồn nhiều cỏ biết là đợi anh
Nỡ nào bứt cọng cỏ xanh
em đau chợt trút cho thành đau cây

Quá giờ hẹn ai qua đây
cỏ gầy cũng ngóng từng giây, nhận người
em buồn nhiều cỏ bớt tươi
đêm tối lắm, chỉ sao cười yêu nhau

Anh lỡ hẹn, gió về đâu
Nỡ nào bứt cỏ cho nhàu ban mai
em buồn nhiều cỏ khóc ai
giọt sương ấy có đất đai nhận rồi

Lỡ hẹn bóng không còn đôi
em như con dế không rời cỏ xanh.

Nguồn: Tuyển tập thơ "Tình bạn tình yêu" xuất bản năm 1987






Khế vườn Vĩ Dạ

Hai quả khế thôi em mang đến
Thỏm thẻm anh ăn mãi khen ngon
Em hái nơi vườn bên Vĩ Dạ
Khi buổi hoàng hôn trăng đã tròn
Anh ăn một quả dành một quả
Phải còn hạnh phúc để cho nhau?
Biết mai lưng lẻo còn khi đói
Chút quả đời cây chân mấy màu?
Thỏm thẻm anh ăn em lặng lẽ
Âu yếm nhìn anh thoáng ước ao
Mai dẫu được vườn trồng toàn khế
Anh hái cho no nỗi ngọt ngào!
Hai quả khế vườn bên Vĩ Dạ
Trong mơ chíu chít cả vòm sao...

Nguồn: Báo Tiền phong, số ngày 5-1-1988





Những mùa trăng mong chờ

Thư anh tin ngày về
Cho vầng trăng hẹn mọc
Trong ngần cau hoa thơm
Mây chớm màu tha thiết

Trăng non nghiêng qua rồi
Bom rung vầng trăng khuyết
Xô thuyền trong xa xôi
Giữa gập ghềnh núi biếc

Anh khoác balô về
Ðất trời dồn chật lại
Em tái nhợt niềm vui
Như trăng mọc ban ngày

Gặp nhau tròn mùa trăng
Em trẻ như bầu trời
Vòng tay anh đằm thắm
Giầu lời ru trên môi

Mai lại tiễn xa nhau
Vầng trăng cong chẽn lúa
Ðêm đêm chín ngàn sao
Rỏ vào tim giọt lửa

Mong chờ em mong chờ
Vầng trăng xinh ... gương mặt
Sáng sáng đầy theo anh
Suốt chặng đường đánh giặc.







Tình yêu

Thế nào là tình yêu
Em cũng không biết nữa

Từ bao giờ anh đến
Cát mềm không dấu chân
Chỉ khí trời và lửa
Và mây trôi tần ngần

Chỉ có anh và em
Như trăng vùi trong cỏ
Vừng ánh sáng lăn qua
Giọt nước mắt và gió

Sao rắc đầy lên mặt
Cây vặn dáng lưng thon
Chỉ khí trời và lửa
Và vòng tay ôm tròn

Cái vòng tay như quả
Mỗi ban mai nảy mầm
Và trái đất lại trẻ
Như em và như anh

Mỗi ban mai nảy lá
Nở sinh hai con người
Và trái đất lại trẻ
Trong tình yêu muôn đời






NHỮNG TẤU KHÚC TRÊN SÓNG

1.

Sấm rỉ rền anh có nghe
Anh có nghe những rỉ rền đang cháy

Trong mắt em
Những lời ca tắt lặng

Cái im lặng của đỏ từ mặt biển
Cái im lặng của đêm trên tóc em
Cái im lặng của tình yêu vụt biến
Sấm rỉ rền khóc trái tim em


2.

Phiến đá đen trũi
Lưng con trăng chạm xuống
Làm thức tỉnh
Những chiếc hôn
Nức nở
Triền miên

Những chiếc hôn
Không phải của tình yêu nồng thắm
Những chiếc hôn tuyệt vọng

Vì tình yêu đã mất
Trong nóng bức mặt trời
Vì nỗi cô đơn trầm ngâm của đá



3.

Hãy đếm
Những giọt nước rỏ vào thùng gỗ
Của con suối đem cho

Những giọt mồ hôi
Của vừng trán
Rỏ xuống đá
Rỏ vào đáy mặt trời
Những giọt máu
Rỏ xuống môi của sóng

Cơn khát của đảo
Hãy đếm
Những giọt nước
Từ một cơn mưa đã tắt


4.

Một chút bọt sóng
Tan biến vào cát
Tan biến
Vào những thớ đá đen chũi

Không thể kiếm tìm
Chỉ còn lại
Mơ hồ hơi muối
Nơi nụ hôn
Cay đắng của con người




5.

Chiếc hôn em
Xanh tái
Chuyển màu hồng rực
Sa xuống đáy đại dương
Mặt trời
Sa xuống
Sa xuống
Ai biết khi nào
Hạnh phúc đến và đi

Hạnh phúc
Sa xuống
Sa xuống
In làn môi thắm đỏ lời ca
Của làn da
Trời xanh và nước




6.

Cái khoảnh khắc
Như hút nước
Dại cuồng
Sửng sốt
Làm tan biến thân thể em
Vào khói thuốc
Và lời anh nóng bức

Cái khoảnh khắc
Của nước
Và lửa
Làm nên sương mù
Vây bọc
Hai trái tim vốn thường ngày mỏi mệt



7.

Mỏm đá đen
Anh và em
Ngồi đợi trăng lên

Từ trong ngực anh
Ngực em
Nâng cao lên
Trước sóng dồi
Chiếc hôn

Vừng trăng
Giữa hai gương mặt




8.

Nỗi e sợ ngại ngùng
Trong sóng vỗ ngày đêm
Buốt nhức
Vì đâu không biết nữa
Bao giờ nỗi ngại ngùng e sợ
Từ bỏ em
Tắt tiếng sóng già nua
Từ bỏ em
Như từ bỏ trái tim trẻ dại

Biết còn tình yêu không
Khi nỗi ngại ngùng
E sợ
Tắt lặng ra đi
Khi nỗi buốt nhức của niềm lo âu chấm dứt




9.

Chim yến ríu rít
Nỗi buồn hoàng hôn
Trong hang sâu những chiếc tổ đợi chờ
Với đá ẩm dội hoà âm cuộn chảy

Cái yên tĩnh
Của đôi cánh tự do
Cuộn chảy
Anh và em
Một nửa là đêm một nửa là ngày
Cuộn chảy

Bằng sức mạnh của đêm
Nơi hang sâu những chiếc tổ đợi chờ
Lời có cánh
Máu trong tim
Cuộn chảy...




RỪNG SĂNG LẺ

Những cánh rừng săng lẻ ngấm độc da cam
Cây chết đứng
Hay rừng người vươn tay kêu cứu

Tro rộp đường thôn mảnh bom máu vỡ
Rễ cây sủng nước
Đá lì gan
Bầu trời im lìm tắt thở
Nước đầu nguồn lũ cuốn khăn tang

Bệnh máu trắng đất rền nhiễm độc
Cây hãy hồi sinh
Cây hỡi hồi sinh

Nhân dân vươn rừng cánh tay
Gọi sống
Máu hồi sinh cho máu dưới ngàn cây

Mùa mưa hành quân mùa khô chiến dịch
Rừng cánh tay
Rừng săng lẻ phủ ngàn mây…




THAO THỨC

Có khoảnh khắc về trước thời gian
Để bất chợt gặp lòng thao thức

Tôi là con của âm thầm người mẹ
Sau chiến tranh tựa cửa cô đơn
Giấu nỗi đau cho đất chín mùa màng
Con trai mẹ không ai không ra trận
Bao nhiêu năm mẹ gặt hái niềm tin
Có trong mắt cả bầu trời thống nhất
Con sông lành Bến Hải chảy qua tim

Tôi cũng trong âm thầm người vợ
Bên vừng trăng góa bụa khóc chồng
Núi Vọng Phu khuất sau Trường Sơn
Nước mắt chảy đá cũng mềm cả bóng
Nhưng không phải đợi chờ tuyệt vọng
Vừng trăng chia ly đối mặt với kẻ thù
Như bông súng lòng thủy chung đỏ thắm
Không đạn nào xuyên được trái tim yêu

Cũng là tôi trong âm thầm con trẻ
Đã mồ côi ngay từ nụ hôn đầu
Không có tuần trăng mật để hôn nhau
Đất chảy máu ra đời Thánh Gióng
Dấu gậy Trường Sơn hun hút mùa lau
Vừng dương đỏ mặt trăng vàng phút chốc
Hóa quả cà sức mạnh dân gian

Đất nước vừa trải qua cuộc chiến tranh
Làm thi sĩ vinh quang như thủ tướng
Nhưng tôi biết chẳng gì sung sướng
Vinh quang hơn làm mẹ một con người
Buồn vui đây nước mắt nụ cười
Lòng cháy bỏng những nỗi niềm cơm áo
Đất chảy máu đất chưa lành sẹo
Có ngọt ngào nào không trải nỗi đắng cay
Cây thiếu ngủ lá thâm quầng hạn đắng
Ngỡ tiếng cười cũng thiếu hôm nay

Ngựa sắt về trời tiếng hí mãi rung cây
Những người lính bây giờ là Thánh Gióng
Hai tay trắng, vết thương rất nặng
Đem âm thầm ủ vào đất quê hương
Dù đói cơm không ngảnh mặt quay lưng
Đi ngược lại bài ca cầm súng

Có khoảnh khắc nao lòng nghe lá rụng
Thi sĩ là tôi, là tôi trong tiếng trẻ mồ côi
Lo cơm áo hòa bình bằng nỗi đau đánh giặc
Những người lính thương mẹ già se thắt
Cày tim mình lên ngực đất hồi sinh...

1984





TRƯỜNG SA

Sóng và đảo trời và nước Trường Sa
Biên giới biển mênh mang
Mặt trời mọc làm chân cột mốc
Cho từng ngày Tổ quốc bình yên

Cây cau lớn từ đất liền ra đảo
Làm thân cờ lồng lộng cờ reo
Chính vì thế những mùa áo cưới
Miếng trầu têm rợp cánh hải âu

Sóng chân đảo bạc đầu rồi xanh lại
Xanh của trời của lúa nương dâu
Đá trong đá cổ sơ ngọn lửa
Trăng cơi trầu giữ bay bổng tình yêu

Sóng và đỉnh Trường Sa
Nhô đỉnh trái tim trong lồng ngực nước non cháy bỏng
Móng cầu vồng cõng rực cánh đồng hoa
Nòng súng thép khuất hình đá mặn
Lính thâu đêm ngửa mặt đếm tìm sao

Mỗi ngôi sao một lá cờ giữ nước
Phía đất liền xôn xao...

2001




NỤ CƯỜI THÀNH ÁNH SÁNG ĐÊM NAY

Yêu quá bạn bè giấc ngủ đêm nay
Đứa nằm nghiêng ngực hứng ngang luồng gió bể
Đứa vô tư gác chân lên bờ Nhật Lệ
Đầu gối cao trên gạch đá thành xưa

Tiếng ngáy vang phập phồng làn mưa
Ta kéo chăn đắp lên lô xô gạch vỡ
Trở lưng nghe bộn bề nỗi nhớ
Gương mặt người thân-thành phố-bom rơi!

Không biết bao đêm ta ngủ giữa trời
Mở mắt gặp sao, tay gác trán gặp hướng đi của gió
Mặt trời lặn vẫn ấm nồng hương đất hương cỏ
Tiếng mớ bạn bè nhắc công việc hôm qua

Đứa suốt ngày gỡ gạch tường nhà
Vạt áo đỏ bỗng thành lửa sáng
Đứa phá thủy lôi bàn tay cháy sạm
Vỏ bom lì mặt dấu tay ta

Ôi đêm nay nòng pháo phòng không vươn cao giữa đổ nát
phố nhà
Sau tháng năm ta trường kỳ đánh giặc
Ngọn lá ngụy trang pháo, ngụy trang xe, không bao giờ ta ngụy trang gương mặt
Nụ cười thành ánh sáng đêm nay.





LÍNH VÀ SÓNG

Tựa lưng đảo tạc nên ngày tháng
Tóc gió nồm gió ngã rung cây
Ngôi sao lính ẩn vào đời lính
Nỗi nhớ nhà chát mặn trên tay

Hồn nhiên mãi bến bờ ký ức
Móng cầu vồng sấm chớp cũng đi qua
Trăng lá lúa đi qua mùa gặt
Đáy trời nghiêng lưng đảo sóng gầm gà

Tết xa nhà đặt bàn tay lên đá
Vừng dương lăn qua đá trái tim
Mâm ngũ quả xoay bốn mùa kịp chín
Lá thư nhòe giọt mực nằm im

Tựa lưng đảo hồng hào gương mặt lính
Cờ Tổ quốc tung vệt nắng no buồm
Phút giao thừa dâng bài ca nhớ đất
Lính đảo nhớ bờ làm sóng ghé môi hôn...







No hay comentarios:

Publicar un comentario