viernes, 14 de agosto de 2015

LÂM THỊ MỸ DẠ [16.809] Poeta de Vietnam


LÂM THỊ MỸ DẠ

Lâm Thị Mỹ Da Nació el 18 de septiembre 1949 en el distrito de Le Thuy, provincia de Quang Binh, Vietnam, de padre chino, y madre vietnamita.

Trabajó en Ty culturales Quang Binh de 1978 a 1983, Nguyen Du Escuela de Escritura. Más tarde trabajó como reportera, editora de la revista Song Huong (de Unión Artes Literarias Thua Thien - Hue). Asociación de Escritores de Vietnam Hue, miembro del Consejo Ejecutivo de la Asociación de Escritores de Vietnam Key III, los miembros del Consejo de la poesía de Vietnam Asociación de Escritores - Lam Thi My Da comisionada del Comité Ejecutivo Artes Literarias Thua Thien Hombre V. bloqueo Ella vive actualmente en la ciudad de Hué, Thua Thien - Hue. Su marido, Hoang Ngoc Phu Tuong es también un escritor, poeta, famoso en Vietnam.

En 2007 fue galardonada con el Premio Estatal de Literatura y Arte.

OBRA PUBLICADA:

Trái tim sinh nở (thơ, 1974)
Bài thơ không năm tháng (thơ, 1983)
Danh ca của đất (truyện thiếu nhi, 1984)
Nai con và dòng suối (truyện thiếu nhi, 1987)
Phần thưởng muôn đời (truyện thiếu nhi, 1987)
Hái tuổi em đầy tay (thơ, 1989)
Mẹ và con (thơ, 1994)
Đề tặng một giấc mơ (thơ, 1998)
Hồn đầy hoa cúc dại (thơ, 2007)





Un cielo en el cráter de una bomba

Tus amigos dijeron que tú, hacedora de carreteras,
tenías tanto amor por nuestro país, que corriste
por el sendero aquella noche, agitando tu antorcha
para salvar al convoy, llamando a las bombas a caer sobre ti.

Pasamos por el lugar donde moriste,
tratábamos de imaginar a la joven que habías sido una vez.
Amontonamos piedras sobre la tumba estéril,
añadiendo nuestro amor a una creciente pila de piedras.

Miré hacia el centro del cráter
donde habías muerto, y vi el cielo en un charco
de agua lluvia. Nuestro país es tan bondadoso:
agua del cielo lava el dolor.

Ahora descansas en la tierra profunda,
serena como el cielo que reposa en el cráter.
De noche tu alma se derrama,
brillante como las estrellas.

Me pregunto, ¿Será que tu piel suave
se ha convertido en cúmulos de nubes blancas?
¿Podría ser que cuando pasamos aquel día,
no era el sol, sino tu corazón abriéndose camino?

El sendero de la selva lleva ahora tu nombre;
los cielos alcanzan tu muerte y la tocan;
Y nosotros, que nunca vimos tu rostro,
lucimos cada uno un rastro de ti, brillando en nuestras mejillas.

Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena



Tuổi anh

 Một bài thơ viết cho anh
Viết cho một thoáng mong manh tuổi người
Nhẹ rơi kìa hạt sương rơi
Thời gian đếm tuổi gửi vào hư vô
Đời qua nhanh có ai ngờ
Giật mình ngoảnh lại ngẩn ngơ tuổi mình
Thoáng vừa mới đứa trẻ xinh
Theo con diều với bầy chim nô đùa
Vườn xanh dáng mẹ về trưa
Con gà đất gáy cơn mưa bảy màu
Mịt mù trong khoảng bể dâu
Tuổi người một chấm biết đâu kiếm tìm
Chỉ còn đây một trái tim
Trẻ trung nồng ấm của mình cho ta
Không mệt mỏi, chẳng cỗi già
Qua bao tuổi vẫn thiết tha yêu người
Mai kia tóc trắng mây trời
Tuổi anh sâu nặng một đời trong em

Từ khóa: Gia đình, Tình yêu, Vợ chồng




Ngày hôm qua – Ngày hôm nay

 Ngày hôm qua như ngày hôm nay
mặt trời mọc phía Đông
lặn ở phía Tây
tôi ngồi giặt đống chăn màn năm cũ
khe khẽ hát bài ca
giai điệu của riêng mình

Bóng nắng đi qua tôi
cánh chuồn đi qua tôi
qua tôi, qua tôi
mặt trời và bóng tối
ngày hôm qua đâu rồi ?

Nhịp điệu đều đều
chiếc đồng hồ tíc tắc
ta tự sát bằng thời gian
không màu, không vị, không đớn đau !

Ngày hôm qua đâu giống ngày hôm nay
sao từng ngày chẳng có gì thay đổi
ta vượt lên ta
như mặt trời vượt qua bóng tối

Số phận cay nghiệt ơi
cuộc sống dịu dàng ơi
thời gian một đời người không lặp lại
một ngày đi qua
một ngày ta dần mất ta
từng chút, từng chút một…

Từ khóa: Hôm qua, Thời gian




Khoảng trời – hố bom

 Chuyện kể rằng: Em, cô gái mở đường
Ðể cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
Ðánh lạc hướng thù, hứng lấy luồng bom…

Ðơn vị tôi hành quân qua con đường mòn
Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái
Một nấm mồ, nắng ngời bao sắc đá,
Tình yêu thương bồi đắp cao lên…

Tôi nhìn xuống hố bom đã giết em
Mưa đọng lại một khoảng trời nho nhỏ
Ðất nước mình nhân hậu
Có nước trời xoa dịu vết thương đau.

Em nằm dưới đất sâu
Như khoảng trời đã nằm yên trong đất
Ðêm đêm, tâm hồn em tỏa sáng
Những vì sao ngời chói, lung linh.
Có phải thịt da em mềm mại, trắng trong
Ðã hóa thành những làn mây trắng
Và ban ngày khoảng trời ngập nắng
Ði qua khoảng trời em
Vầng dương thao thức
Hỡi mặt trời, hay chính trái tim em trong ngực
Soi cho tôi
Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài?

Tên con đường là tên em gửi lại
Cái chết em xanh khoảng trời con gái
Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em

Gương mặt em, bạn bè tôi không biết
Nên mỗi người có gương mặt em riêng.

(1972)









No hay comentarios:

Publicar un comentario