viernes, 14 de agosto de 2015

BẾ KIẾN QUỐC [16.810] Poeta de Vietnam



BẾ KIẾN QUỐC

Bế Kiến Quốc nació el 19/05/1949, nativo de Hanoi. Graduado en Hanoi rama de Literatura. Afiliado en 1981 a la Asociación de Vietnam Escritores. Se desempeñó como jefe de la revista Artes poesía semanal. Murió en el año 2002.

Obras publicadas: 

Tác phẩm đã xuất bản: Những dòng sông (thơ, in chung, 1979), Chú ngựa mã sao (truyện thơ thiếu nhi, 1979), Dòng suối thần kỳ (truyện thơ thiếu nhi, 1984), Cuối rễ đầu cành (thơ, 1994). 




A Long, sacrificado en 1971

Tú, amigo mío, eres ahora el verde en los árboles,
El dorado en la luz del sol, el blanco entre las nubes, el rosa
del fuego,
El halo brillante alrededor de cada estrella.

De qué manera estás en cada grano de arroz,
En el espacio entre las gotas de lluvia, en la ondulación de la fila de
árboles,
Tras los duelos de la madre.

Dilo entonces, sólo dilo.
¿Dónde están las sombras de los árboles en fila?
Hay un momento, cuando el mundo entero está desierto;
Sentado solo, observo nubes en la luz del sol.






Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena






Mãi mãi ngày đầu tiên

 Cần những nhành hoa mới
Nở cho anh và em
Cần những tuần trăng mới
Đưa ta vào trời đêm…
Tình yêu không dừng lại
Không sa vào thói quen
Tình yêu luôn luôn mới
Như những ngày đầu tiên

Cần có những hờn dỗi
Để nhớ và để quên
Cần có những gặng hỏi
Để nghi ngờ hờn ghen!
Cần những bài ca mới
Để hát về niềm tin,
Cần những chiều ngóng đợi
Cả con đường chờ em…

Tình yêu không dừng lại
Không sa vào thói quen
Ngày qua rồi ngày tới
Tốt thêm và đẹp thêm
Tình yêu luôn luôn mới
Mãi mãi ngày đầu tiên…







Hoa huệ

 Hoa huệ trắng. Và bức tường cũng trắng.
Sao bóng hoa trên tường lại đen ?

Em đừng nhìn đi đâu nữa em
Anh không biết vì sao anh có lỗi
Nhưng mãi mãi vẫn còn câu hỏi:
Sao bóng hoa trên tường lại đen…






Bóc lịch

 Em cầm tờ lịch cũ
Ngày hôm qua đâu rồi
Ra ngoài sân hỏi bố
Xoa đầu em bố cười

Ngày hôm qua ở lại
Trong hạt lúa mẹ trồng
Cánh đồng chờ gặt hái
Chín vàng màu ước mong

Ngày hôm qua ở lại
Trên cành hoa trong vườn
Nụ hồng lớn thêm mãi
Đợi đến ngày tỏa hương

Ngày hôm qua ở lại
Trong vở hồng của con
Con học hành chăm chỉ
Là ngày qua vẫn còn.





Tự nguyện

 Với xứ quê em – sống hết mình
Yêu em – yêu trọn cả lòng anh

Anh chậm mùa sen đến Tháp Mười
Dòng kinh đầy nước, lục bình trôi
Rặng tràm buông trắng chùm hoa mới
Chiếc xuồng ba lá dập dềnh bơi…

Nhịp sống bao đời nay vẫn vậy
Mà anh thì gấp, bởi từ lâu
Đã mong tới gặp dòng sông ấy
Sông của niềm vui, của nỗi đau…

Chen chúc xe đò, anh cũng chen
Xe lam ba bánh đường gập ghềnh
Có khi tắc ráng luồn kinh rạch
Anh muốn đi sao được khắp miền.

Hòa tiếng cười vang nghiêng mặt sóng
Xuồng cắt lúa đụng xuồng rước dâu…
Để rơi nước mắt trong im lặng
Nghe kể Long Hưng một thuở nào…

Thao thức canh khuya nhhững khóm bần
Mái dầm đâu khẽ dưới vầng trăng
Đèn ai trong lá xanh không ngủ
Có nỗi niềm chi chưa nói năng…

Cao Bắc phà sang sông lộng gió
Tiền Giang dào dạt nắng đôi bờ
Phù sa dư dật nuôi đồng lúa
Nuôi những anh hùng dám ước mơ.

Cảm nhận đầy tràn mọi giác quan
Lòng anh mê mải với miền Nam
Những loài cây mới, tên hoa mới
Giọng nói quê hương quá dịu dàng.

Những khúc dân ca tình láy luyến
Ướt mềm câu hát, ý sâu xa
Mù u xin hãy vì anh chín
Điệu lý qua cầu anh được qua.

Cách mạng bao nhiêu chuyện nhiệm mầu
Nhân dân – ấm nóng nắng trời cao
Má ơi, xin được làm con má
Giữ vẹn lòng ta có trước sau…

Mối tình thứ nhất cùng Nam Bộ
Yêu hết mình luôn, sống hết mình
Bông sen đang hẹn mùa sen nở
Ôi xứ quê này – xứ của anh!…

Sa Đéc, 18-7. Sài Gòn 19-7-1984










No hay comentarios:

Publicar un comentario