sábado, 8 de agosto de 2015

HOÀNG NHUẬN CẦM [16.729] Poeta de Vietnam


HOÀNG NHUẬN CẦM

Poeta y escritor, Hoang Nhuan Cam nació el 07/02/1952, en East o Ward, distrito de Bac Liem, Hanoi, Vietnam. En 1969 estudió Literatura en la Universidad de Síntesis. En 1971, se ofreció como voluntario para unirse al ejército y luchó en todos los frentes: Thanh Hoa, Quang Binh, Quang Tri y Thua Thien-Hue hasta completar la victoria. En 1976, fue licenciado, de vuelta a la vieja escuela y continuó la carrera académica dedicada a la literatura y el arte.

Se publicaron las principales obras: "Thơ tuổi 20" (thơ in chung với Vũ Đình Văn, 1974), “Những câu thơ viết đợi mặt trời” (thơ, 1983), “Xúc xắc mùa thu” (thơ, 1992), “Thơ với tuổi thơ” (thơ, 2004)... Một số kịch bản phim như: “Đêm hội Long Trì”, “Hà Nội-Mùa đông năm 1946”, “Mùi cỏ cháy”...

Ganó muchos premios, entre ellos el Premio Estatal de Literatura y de las Artes en 2012.




A la batalla en temporada de cigarras

A la batalla en temporada de cigarras.
Aunque el mármol haya completado su círculo de juventud,
Bajo aquellos morrales, ¿quién se atrevería a decir que no hay
Unas cuantas cigarras diminutas elevando sus voces?

A la batalla en temporada de cigarras,
O el llamado a escalar el pico para combatir al enemigo.
Este verano soy el más feliz,
En tantas heroicas posiciones defensivas enfrenté al enemigo.

A la batalla cuando las voces de las cigarras se prolongan,
Como el río, como la interminable fila de las tropas.
Entregadas, las cigarras zumban sin fin,
El sonido de su vuelo sigue a los pies sin cesar.

A la batalla cuando vibra la voz de las cigarras.
Vivimos meses y años con corazón vibrante.
Perseguir al enemigo significa muchas noches sin dormir.
Por muchas noches claras, nuestros espíritus se desvelaron juntos.

A la batalla cuando las voces de las cigarras son veloces
Como la orden urgente del asalto final,
Culatas de fusil en sus manos ardientes,
Sus corazones latiendo con el llamado de las cigarras.

Estación seca, ah querida estación seca,
Incluso si el mármol hubiera completado su círculo de juventud,
En esos morrales, ¿quién se atrevería a decir que no hay
Una cuantas cigarras diminutas elevando sus voces?

Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena






Thư mùa thu

Gửi Thịnh

Dấu chân chúng mình chắc đã gặp nhau
Mùa thu trong thành phố với rừng sâu
Đất nước rộng ta đi nghe súng nổ
Những chiến trường nào ai đến trước, đến sau.

Như gặp nhau rồi, mà đã gặp nhau đâu
Nhìn dòng sông đoán Thịnh đã qua cầu
Nhìn đá dựng đoán Thịnh đèo đã vượt
Mùa thu này ta hát khắp Trường Sơn.

Thịnh bây giờ chắc đã lớn hơn
Có nghe chăng trong điệp khúc dập dồn
Tiếng súng Thịnh đang cùng tôi đuổi giặc
Mùa thu này ta hát khắp Trường Sơn.

Buổi mẹ và em gái tiễn lên đường
Thịnh cùng tôi đã hứa gì với mẹ
Nghe súng nổ biết Thịnh thương mẹ thế
Mùa thu này ta hát khắp Trường Sơn.

Ta hát lên là chúng nó chẳng còn
Lửa bùng cháy khắp chi khu Cam Lộ
Trăm tên giặc vừa đền tội đó
Mùa thu này ta hát khắp Trường Sơn.

Tiếng hát, làm ta nhớ tiếng trống tuổi măng non
Thịnh cùng tôi cầm đèn rọi ve quanh gốc sấu
Ve thăm thẳm, tiếng ve ngày thơ ấu
Thành sợi dây nối chúng mình cái ngày bé cỏn con.

Đêm Trường Sơn, ngôi sao như trong hơn
Cầm lại đi, lại đi... thôi chào nhé
Ta chẳng còn bắt ve, ta chẳng còn thơ bé
Thay việc bắt ve, ta lùng bắt quân thù quanh mỗi gốc xà nu.

1971 






Vào mặt trận lúc mùa ve đang kêu

Vào mặt trận lúc mùa ve đang kêu
Dẫu hòn bi lăn hết vòng tuổi nhỏ
Trong những ba lô kia ai dám bảo là không có
Một hai ba giọng hát chú ve kim?

Vào mặt trận lúc giọng ve đang lên
Hay tiếng gọi - lên đỉnh cao đánh giặc
Đây mùa hạ lòng tôi sung sướng nhất
Bao điểm chốt anh hùng, tôi nổ súng cùng ai.

Vào mặt trận lúc giọng ve rất dài
Như sông suối, như đoàn quân vô tận
Da diết tiếng ve ngân chẳng tắt
Tiếng ve bay theo chân bước trùng trùng.

Vào mặt trận lúc giọng ve đang rung
Chúng tôi sống tháng năm xao động lắm
Truy kích giặc có rất nhiều đêm trắng
Nhiều đêm trong tâm hồn cùng thức bên nhau

Ra mặt trận lúc giọng ve kêu mau
Là khẩu lệnh khẩn trương vào trận cuối
Những báng súng trong tay đều nóng hổi
Những tim người đập theo tiếng ve kêu...

Mùa khô ơi, mùa khô thân yêu
Dẫu hòn bi lăn hết vòng tuổi nhỏ
Nhưng trong những ba lô kia, ai bảo là không có
Một hai ba giọng hát chú ve kim?






  
Những câu thơ viết đợi mặt trời

Nửa đêm thức không làm sao ngủ lại
Đốt lửa lên, chỉ nhớ mặt trời thôi
Cơn gió thoảng như bàn tay của bạn,
Hơ vội vàng trên ngọn lửa cùng tôi.

Nhà tôi nằm bên bờ cát loi thoi
Kỷ niệm thổi uu trong vỏ ốc
Bạn nhặt vỏ sò bỗng quây quần trong phút chốc
Đêm trong rừng dự cảm lắm bạn ơi.

Thức lại quanh tôi những chuyện cổ xa xôi
Tà áo xanh đung đưa trong quả thị
Nghe lập cập ngựa Mỵ Châu - Trọng Thủy
Đầu voi chín ngà... và ngựa chín hồng mao.

Cuối cánh rừng, rơi xuống mấy ngôi sao
Ngày mai ở đấy sẽ bay lên tiếng hát
Chung quanh đây nhiều hố bom rách nát
Chung quanh đây nhiều chồi non dịu mát
Sẽ là nơi tôi thức đợi mặt trời.
Sẽ là nơi tôi hát và đánh giặc
Đồng đội ơi! Thương mến đến không cùng
Con suối hát những điều tôi chửa hát
Mưa rơi đều, tiếng rất nhỏ và rung.

Đêm tôi thức bên lửa và bên súng
Sáng cửa rừng, bạn dậy sưởi cùng tôi
Đêm không ngủ là đêm nhiều mơ ước,
Là đêm nhiều dự cảm tới ngày mai...

Trường Sơn, 1972







Nghe chim kể chuyện trên đồi chốt

Ngụy trang công sự xong rồi
Mới hay đồi chốt là đồi lắm chim
Cứ ôm khẩu súng ngồi yên
Lắp thêm băng đạn, còn đêm đấy mà.
Thản nhiên cơn gió chạy qua
Tiếng chim lách chách, gần xa chuyện gì?

Ngây thơ là chuyện chim ri
Khoác lác nhất nhì, chuyện sáo sậu thôi!
Chuyện như nghe ở đâu rồi
Là lời chú vẹt đang ngồi góc kia.
Mạ ơi... đất nước cách chia
Tiếng kêu con cuốc chạy về quả tim...
Mũ tai bèo khẽ nghiêng nghiêng
Nghe lăn tăn những tiếng chim xuống hầm
Yêu chim mà chẳng lên thăm
Bởi vì điểm chốt nên nằm lặng im
Mai rồi cái phút làm quen
Lại là cái phút cùng chim xa rồi:
Là khi xác trực thăng rơi
Là khi xác giặc quanh đồi ngổn ngang...






  
Chiếc lá đầu tiên

Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say.

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu.

Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Bài hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - Rụng xuống trái bàng đêm.

Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi.

"Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi,
Với lại bảy chú lùn rất quấy!"
"Mười chú chứ! Nhìn xem, trong lớp ấy"
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)

Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm

Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi

Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá! Mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên.















No hay comentarios:

Publicar un comentario